Khi đó, thời hạn 1/5 là điểm bắt đầu năm "mở sổ" tài chính kế toán ở hầu hết các nhà máy, xí nghiệp của Mỹ. Thời điểm này, chủ và thợ sẽ ký lại hợp đồng thuê khoán.
Dù Đại hội Liên đoàn đã đề nghị quyết về giờ làm việc từ 1/5, nhưng tới thời khắc đó, giới chủ vẫn không đáp ứng yêu sách này. Do vậy, giới công nhân toàn nước Mỹ đã đồng loạt đình công, trong đó cuộc bãi công sớm và lớn nhất được tổ chức với khoảng 40.000 công nhân tại thành phố Chicago.
Trong cuộc biểu tình, lực lượng công nhân đã đưa ra các biểu ngữ “Từ hôm nay không người thợ nào làm việc quá 8 giờ một ngày! Phải thực hiện 8 giờ làm việc, 8 giờ nghỉ ngơi, 8 giờ vui chơi!”.
Ba năm sau, ngày 20/6/1889, Đại hội I của Quốc tế Cộng sản II quyết định lấy ngày 1/5 hằng năm làm ngày biểu dương lực lượng và đấu tranh chung của tầng lớp vô sản. Vào ngày 1/5/1890, lần đầu tiên Ngày Quốc tế Lao động 1/5 được tổ chức trên quy mô thế giới.
Năm 1920, Liên Xô (cũ) là nước đầu tiên cho phép người dân được nghỉ làm vào Ngày Quốc tế Lao động 1/5.